Không biết nàng học ở đâu mà tối khi hai con ngủ, mò qua chỗ tôi, toàn chủ động mới ghê. Ban đầu tôi cố chiều, riết rồi nàng làm quá, có khi một tuần mò qua đến 5 lần.
Tôi 33 tuổi, vợ 32, lấy nhau được 6 năm, có 2 đứa con xinh xắn khỏe mạnh, nói chung cuộc sống vợ chồng khá viên mãn và hạnh phúc. Tôi làm trưởng phòng giao dịch một ngân hàng lớn, vợ ở nhà nội trợ, chăm sóc con, chúng tôi là bạn cùng học đại học, khá hợp nhau trong nghề nghiệp cũng như cuộc sống. Duy chỉ có điều tôi không biết tỏ cùng ai về việc vợ ngày càng tỏ ra mạnh mẽ trong “chuyện ấy”, không biết do bản năng hay cố tình làm tôi chiều đến bở hơi tai.
Hồi mới cưới nhau cho đến trước khi sinh cháu thứ 2, tôi không có gì phải phàn nàn vì vợ chồng đều còn trẻ và khỏe mạnh, tôi chủ động trong mỗi cuộc yêu, nàng chỉ là người hưởng ứng tích cực. Sau đó khi có cháu thứ 2, tôi không cho nàng đi làm ngân hàng nữa, ở nhà chăm con.
Do sinh nở cộng với ăn nhiều dưỡng chất để cho con bú nên nàng tăng cân rõ rệt, gần 15 kg, nàng bắt đầu nhìn vào gương nhiều hơn và hay cạnh khóe chồng “Mẹ xấu vậy ba ngoại tình là cái chắc”. Khổ nỗi tôi có bao giờ chú ý ba cái chuyện đó, nói ra nàng không tin vì trong mắt tôi vợ lúc nào cũng đẹp.
Ngành ngân hàng lúc này đang khủng hoảng, tôi lo chạy chỉ tiêu sếp giao muốn khùng lên để giữ cái chức của mình, mà muốn như thế tôi phải đi giao tiếp, ăn nhậu, ngoại giao họ mới gửi tiền vào ngân hàng. Thế là về nhà trễ, nàng lại nghi ngờ lung tung và dằn vặt tiếp, nhưng đó cũng chưa khổ bằng nàng tra tấn tôi hàng đêm về thể xác. Hồi xưa nàng làm thế chắc tôi vui lắm, còn bây giờ ngán tận cổ.
Không biết nàng học ở đâu mà tối khi hai con ngủ, mò qua chỗ tôi, toàn chủ động mới ghê. Ban đầu tôi cố chiều, riết rồi nàng làm quá, có khi một tuần mò qua đến 5 lần. Tôi tự ái đàn ông, sợ bị nàng chê yếu cũng oằn mình chịu đựng, cộng với đọc báo thấy nhan nhản chồng yếu quá nên vợ đi ngoại tình nên tự nhủ “Thôi ráng lên, ai bảo lấy vợ cao thủ quá làm chi”.
“Trâu cày ruộng cũng có lúc chồn chân mỏi gối”, tôi 33, cộng với áp lực công việc, nhậu nhẹt liên miên, sức nào chịu thấu nên nhiều hôm không đi tiếp khách hàng, tôi cũng chạy vòng vòng chơi hay vô quán uống 2-3 chai bia cho tới khuya về nhà lên giường ngủ để khỏi về sớm “cày bừa”, dù trong lòng rất muốn về sớm chơi với con cái.
Sáng hôm qua dắt xe ra cổng đi làm, chạy một đoạn chợt nhớ quên hồ sơ vay của khách nên về lấy, mới tới cửa nghe vợ nói chuyện điện thoại oang oang với ai đó “Sao lão ấy cứ bơ bơ, đi làm lại láng mướt. Chắc em phải cho liều thuốc nặng đô hơn, khỏi đi chim chuột”. Tôi nghe xong thiếu điều muốn té xỉu, vợ ơi là vợ, vợ có biết là trước mặt em, anh tỏ vẻ uy nghi hùng dũng chứ vào ngân hàng mấy đứa lính cứ hỏi: Sao sếp đi cà nhắc? Mà không đi cà nhắc sao được, cái đầu gối run rẩy từ những đòn tra tấn dã man của vợ đó. Kỳ này mà tăng liều lượng lên chồng có nước bỏ xứ ra đi, mà mở miệng van xin anh không nói được, đàn ông đàn ang mà nói thế thì mất mặt anh hùng quá.
Thôi từ đây chồng tiếp tục áp dụng chiến thuật đào tẩu tiếp, còn vợ nghe lời mấy cô bạn nhiều chuyện gì gì đó rồi tăng thuốc thì kệ vợ, kế sách gì tốt đâu không thấy chỉ thấy tác dụng ngược. Giờ nghe mấy đứa bạn nhắc vụ vợ chồng giao ban rồi cười hí hí hạnh phúc, chồng ngán ngẩm khe khẽ thở dài “Ngán lắm rồi vợ ơi”.
Đăng nhận xét Blogger Facebook