Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc tình yêu đôi mình sẽ không đẹp như xưa.
Chúng mình đã có một tình yêu rất đẹp, rất thuần khiết anh nhỉ? Mối tình đầu, mối tình thời đâm ra viên ngây ngô. Cùng là dân tỉnh lẻ lên thành phố học, những ngày tháng bên giảng đường, chúng ta đã cùng chia nhau từng đồng mỗi khi cuối tháng đến, khi nhà chưa kịp gửi chỉ lên. Có những hôm san sẻ với nhau trọn gói mì tôm, tội nghiệp thật đấy nhưng chúng ta vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Nhà trọ của anh cách em có một bức tường thành ra chúng mình có rất nhiều thời gian và kỉ niệm bên nhau.
Đến khi ra trường, em và anh lại được gia đình hai bên ủng hộ, còn niềm vui nào hơn. Gia đình anh rất thương xót em và gia đình em cũng vậy. Bác trai tìm việc cho em ở gần nhà anh để tính chuyện sau này cưới xong đi làm tiện hơn. Em phải ở trọ, bác gái nấu bếp cho em từng ngày. Bác trai sốt sắng chạy tìm mua thuốc mua, nấu cháo cho em mỗi khi em bị ốm không có anh bên cạnh. Mọi việc đều diễn ra êm trôi, duy đồng cân có một điều, anh cũng ra trường học nhưng chưa xin việc ngay mà lại học tiếp lên cao. Người đi học, kẻ đi làm, em và anh bắt đầu xảy ra những mâu thuẫn, và rồi chúng mình cứ luôn luôn giận hờn nhau.
Thời điểm này, em bắt đầu có người theo đuổi. Anh ấy cũng chăm chút cho em từng li từng tí ti một, chiều chuộng em hết lòng. Thế là em đã hấp tấp quên đi thạch sùng tình nghèo đơn chiếc sơ, quên đi mất một người thường xuyên hi vọng ngóng gặp em mỗi khi được nghỉ phép về nhà. Em đã phản bội anh, em đem món quà đính hôn đến nhà anh trả vào một ngày mưa gió. Bác trai bảo em hãy suy nghĩ kĩ, cho em suy nghĩ một tuần nhưng em dứt khoát trả lại mà không cần đắn bởi thêm, bởi bên ngoài kia, có một người đang đợi em.
Anh khóc lóc đấu vật vã níu kéo tình cảm của em, nhưng em hờ hững đóng cửa, mặc anh quỳ dưới mưa. Rồi bao lần anh chứng kiến cảnh em tay trong tay với người khác. Em biết trái tim anh đau lắm. Có lẽ anh không bao giờ nghĩ em sẽ vuột mất khỏi tay anh. Phải đi chăng nữa vòng tay anh không đủ chặt để nắm giữ lấy em, bờ vai anh không đủ mạnh để cho em tựa vào...
Nhưng anh ơi, bỗng đến ngày hôm nay em mới chợt nhận ra, em chẳng thể nào quên được anh, có lẽ bởi chưng em còn yêu anh. Giờ đây em thấy mình thật có lỗi, em không chỉ bạc bẽo với anh mà còn làm tội thêm nữa một người cũng yêu em say đắm. Người ta cũng không thể sống thiếu em, cũng thương xót em nhiều như là anh thương em vậy.
Giờ em phải làm sao? Em muốn đây tiền là một giấc chiêm bao mà khi tỉnh lại, em vẫn còn có anh bên cạnh. Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc ái tình đôi mình sẽ không đẹp như xưa, do giờ đây, gia đình anh đã không còn tin tưởng em, hai bác đã cấm cản em và anh đến với nhau. Em biết, lỗi là hoàn trả toàn do em và em không thể trách ai được. Em viết lên đây hi vọng anh hiểu và dung tha cho em, em sẽ rời khỏi đây - quê hương của anh để về nhà và mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Mong hai người tình thương em luôn luôn hạnh phúc, giờ đây em chẳng thể chọn ai trong hai người. Em tiền muốn gửi lời xin lỗi đến anh gia đình anh, và cả người ấy: Xin hãy tha thứ cho em!
NGUYỄN THỊ DIỄM THÚY
diemthuy36...@yahoo.com
Đăng nhận xét Blogger Facebook