0

Lênh đênh trên biển cả đã hơn một tuần, mọi người kể cả tài công đều mệt mỏi, vẻ hốc hác hiện rõ trên nét mặt từng người Tụi con nít khóc chán hết hơi nằm lả không cục cựa, ruồi vo ve đậu xanh đen trên mép cũng không muốn đuổi Một bà cụ ngồi trong góc boong tàu, tay cầm chuỗi hạt, miệng lẩm nhẩm cầu kinh. Tàu đã gần cạn nước, ai may mắn dấu được bình nước thì không dám uống công khai, tình trạng này nếu ghé Mã Lai mà bị đuổi ra thì thiệt là thê thảm. Gia đình Mai chín người nửa nằm, nửa ngồi tụ lại một chỗ. Mai mấy ngày nay bị say sóng, ói mửa chán rồi bây giờ nằm liệt, có lấy xà beng mà nậy chắc cô cũng không đứng lên được, cô nghĩ thế. Hôm rời bến, lần đầu tiên được đi biển, cô thích lắm, nên không có lo lắng như bố mẹ cô Cô mặc một chiếc quần tây trắng, áo xanh nhạt. Sau mấy ngày, chiếc quần được lê lết chùi kỹ một góc chỗ Mai nằm, bây giờ biến thành màu không tên, dơ dáy Sát bên cạnh Mai là Sơn, anh chàng cũng đang lừ đừ, không lăng xăng như mọi lần. Sơn đi vượt biên chuyến này là lần thứ ba, hai lần trước, đi hụt, tiền mất nhưng may chưa bị công an bắt. Sơn là hàng xóm của gia đình Mai, chỉ mới gần đây anh mới tỏ tình với cô khi anh tính chuyện vượt biên lần thứ hai Lần đó, khi Sơn từ giã, Mai đã xúc động cho anh hôn cô một cái, cô tưởng hai người sẽ khó có thể gặp nhau lại Không ngờ Sơn đi không lọt, trở về và lần này tính chuyện lớn hơn, kiếm đường đi bán chính thức rồi rủ cả nhà cô đi theo Sơn mất mẹ từ nhỏ, nói chuyện với đàn bà, con gái thì khỏi chê, miệng mồm lém lảu, nước da ngăm đen, người dong dỏng cao Sơn không đẹp trai lắm nhưng anh có nụ cười tươi rất dễ gây cảm tình. Kỳ này đi vượt biên có bố mẹ, anh em, rồi có anh chàng to con Sơn bên cạnh, Mai thật là vững tâm, cô có cảm tưởng như mình đang đi du lịch, một cuộc hành trình đầy kỳ thú. Mai đang suy nghĩ vẩn vơ thì Sơn nhẹ lay vai cô:

-Em có khát nước không? Anh mới xin ông chủ tàu một củ sắn nè, ăn đỡ đi em.

Mai lắc đầu:

-Không, em ăn rồi ói nữa nữa làm sao, em muốn đi tiểu.

Sơn đỡ Mai đứng dậy, Mai khó khăn lắm mới lôi được cái thân thể tưởng như nặng ngàn cân của mình, đi nhầu lên những người nằm la liệt chung quanh. Bỗng Mai giật mình hơi khựng lại, cô vừa cảm thấy hơi nóng hừng hực của người nằm dưới chân cô Đó là một đứa bé trai khoảng 8, 9 tuổi, mặt nó đỏ một cách khác thường. Mai đạp lên bụng nó mà nó cũng không phản ứng, chỉ mở mắt nhìn lên, chắc nó bị sốt. Cuối cùng rồi Mai cũng lết ra tới cái cầu tiêu ở cuối tàu Người nằm san sát ra tới tận cửa cầu tiêu, nước dơ chảy ra ướt lênh láng nhưng không ai gớm, mọi người thản nhiên nằm chồng lên những vũng nước. Tàu này thuộc loại tàu lớn, dành cho những người Việt gốc Hoa mà Cộng Sản dùng hình thức nhân đạo, trao trả họ về Tàu, vừa bỏ túi vàng cây, vừa không gây thù với đàn anh Trung Cộng. Gia đình Mai đã nhờ Sơn móc nối với mấy ông tài công, giả làm người Hoa, để được đi bán chính thức. Trên hình thức, tàu có thể chứa được 300 người nhưng vì tham lam rồi bà con năn nỉ, chủ tàu nể quá, con số người trên tàu lên đến hơn 500 người Tàu được trang bị gần như đầy đủ, nghe nói chủ tàu có ba cây súng trường, bình nước xếp dài theo vách tàu, dấu sau vách mà sau này Mai mới biết, đồ ăn cũng không thiếu Nhưng chỉ sau một tuần là gia đình chủ tàu và tài công không cho phân phát thức ăn, thức uống nữa, có lẽ chỉ để cho thân nhân, gia đình bên vợ và bà con của chủ tàu, phòng xa lỡ khi chưa vô được đất liền. Mọi người phải tự túc với lương khô Sơn nhờ miệng mồm lanh lẹ quen được với mấy ông tài công nên lâu lâu gia đình Mai được hưởng ké.

Bước vô cầu tiêu, Mai khép hờ cánh cửa, cô một tay vịn, lắc lư theo con tàu, mắt nhắm chặt không dám nhìn xuống, vì đó là dòng nước biển đang chảy xiết, té xuống chắc chết. Đang lao đao, Mai nghe có tiếng người kêu thét lên:

-Đừng, đừng, nó còn sống đó, ối, con tôi …huhu …

Mai vội vàng lúng túng chạy ra hỏi Sơn đang đứng chờ:

-Chuyện gì vậy anh? Thấy đất liền rồi hả ?

Sơn lắc đầu chỉ tay về phía hỗn loạn bên kia tàu:

-Thằng nhỏ kia bị bệnh gì không biết, chắc bị đậu mùa, chủ tàu sợ lây cho cả tàu nên nói phải quăng nó xuống biển. Tụi thanh niên, họ hàng ông chủ tàu đang giằng co với bà mẹ của thằng nhỏ.

Mai nhìn lại chỗ Sơn chỉ, thì ra đó là thằng nhỏ mà lúc nãy cô đạp lên bụng nó. Cô lại nhợn nhạo muốn ói, cô hỏi:

-Nó chưa chết mà làm như vậy khác nào giết người hả anh?

Sơn chặc lưỡi:

-Ở hoàn cảnh này, mình lo thân mình chưa xong, lỡ cả bao nhiêu người chết theo nó, nhưng anh xem chừng nó cũng không sống lâu đâu, chẳng có thuốc men gì.

Tiếng người đàn bà gào thét, Mai vội quay mặt đi, cô không dám nhìn cảnh thương tâm đó, ôi, số phận con người sao mà mỏng manh quá.

Trở về chỗ nằm, Mai kể lại chuyện vừa xảy ra cho bố mẹ cô nghe, hai ông bà tỏ vẻ lo lắng, hết rờ đầu thằng Hùng rồi lại tới con Lan, em của Mai Bố Mai hỏi Sơn:

-Đã tới hải phận Mã Lai chưa cháu?

Sơn cảm thấy mình quan trọng, anh chàng trả lời nhưng mắt lại nhìn Mai:

-Dạ, cháu nghe tài công nói mình đã tới hải phận Mã Lai rồi đó bác.

Tuy mệt mỏi, nhưng trong mắt mọi người, kể cả Mai, đều ánh lên niềm hy vọng. Tối hôm đó, Mai ngủ thiếp đi giữa tiếng máy tàu đều đều bên tai, cô mơ thấy thằng bé, đứa nhỏ bị liệng xuống biển, nó đang vẫy tay với cô, cô sợ quá bỏ chạy, chân cô bước hụt…lúc cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi cô rịn ra ướt cả cổ áo Quay sang bên cạnh, không thấy Sơn đâu, cô khều thằng Hùng, đứa em trai kế bên:

-Anh Sơn đâu em?

Hùng nhỏm dậy nhìn chị:

-Anh ấy lên boong tàu rồi Chị sao vậy ? Bộ chị bị sốt hả ? Mặt chị đỏ quá kìa …

Mai hoảng hốt đưa tay lên rờ mặt, người cô ngầy ngật, choáng váng, miệng đắng chát. Cô nghĩ thầm:

-(Chẳng lẽ mình bị lây thằng nhỏ…)

Vài ngày sau đó, cơn sốt của Mai không giảm xuống, cô lúc tỉnh, lúc mê, Sơn và người nhà cô lo lắng lấy chăn lên che trùm cô kín mít, sợ có ai nhiều chuyện nhìn thấy cô bị bịnh rồi đi kể với ông chủ tàu Cả nhà xúm lại để dành từng tí nước cho Mai, môi cô đã nứt nẻ, không còn vẻ xinh tươị Sơn luôn miệng an ủi cô và nói cô ráng khỏe lên vì chẳng còn bao lâu nữa là tới đất liền. Sức khỏe của Mai càng ngày càng yếu, bà mẹ của cô lúc nào nhìn cô cũng chảy nước mắt, bà chỉ biết luôn miệng đọc kinh cầu nguyện.

Tối hôm đó, Mai tỉnh dậy giữa tiếng khóc của cả nhà, cô cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái Cô ngạc nhiên khi không có ai để ý đến cô, mọi người đang xúm lại quanh một cô gái, kể cả Sơn, cô gọi Sơn:

-Anh Sơn, có chuyện gì vậy?

Không ai trả lời cô, trong đám đông có mấy ông dáng điệu hung hãn đang lớn tiếng với Sơn:

-Cổ chết rồi, phải liệng xuống biển cho cá mập thôi!

Sơn đỏ cả hai mắt, mặt anh nổi gân xanh, Mai chưa bao giờ thấy anh giận như vậy, cô thấy anh ôm khư khư một cô gái, anh gằn từng tiếng:

-Nếu vậy tụi bay giết tao trước đi, tao biết chỗ tụi bay dấu súng mà.

Mấy người dáng điệu hung dữ lầm bầm bỏ đi sau vài câu hăm dọa sẽ trở lại Mai đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cô chạy lại nắm tay ông bố, ông không nhìn cô mà ông nhìn cô gái nằm trong tay Sơn. Mai ngó theo và giật mình. Cái xác Sơn đang ôm trong tay là…của cô!

Mai thất vọng quá, cô vẫn ở với mọi người đây mà, sao không có ai trông thấy cô ? Mai nhìn ra ngoài, có, có “người” trông thấy cô, đó là thằng nhỏ đã bị liệng xuống biển trước đây, khuôn mặt nó rữa nát, không còn hình thù nữa, tóc nó ướt nhẹp, vài con cá con dính tòng teng trên áo nó. Cái miệng còn một nửa của nó cười với Mai, nó reo lên:

-Em chờ chị lâu lắm rồi đó.

Mai nhìn thằng nhỏ, cô chợt nhận ra mình không khác gì nó bao nhiêu, cô cất tiếng nói, giọng nói cô hình như không phải phát ra từ cổ họng mà nghe như tiếng vọng xa xôi:

-Tại sao em ở đây ? Tại sao chị ở đây?

Thằng nhỏ tiến lại gần Mai, nó không đi mà cả thân người nhẹ như luồng khói, bay là là trên sàn tàu, nó chỉ tay ra ngoài:

-Ở trên kia còn nhiều bạn lắm, em chờ chị rồi mình đi chung, chị là người cuối cùng đó…

Mai ngoái đầu lại nhìn Sơn và bố mẹ, anh em đang ủ rũ, cô không muốn đi, thằng nhỏ giục:

-Mau lên đi chị, không thôi trời sáng, bây giờ ánh sáng là kẻ thù của mình đó.

Mai tiến lại gần Sơn, mắt cô như mờ hẳn đi, từng giọt nước mắt rơi xuống vai áo của anh. Sơn giật mình, ngửng đầu lên, thoáng trong phút giây, Mai tưởng Sơn nhận ra cô, nhưng không, anh lại cúi xuống, ôm cái xác vô hồn. Tình cảm Sơn đối với Mai thật mãnh liệt mà bây giờ Mai mới nhận ra, cô ước gì có thể an ủi anh, ôm lấy từng người thân trong gia đình nhưng tay cô chỉ với vô khoảng trống, không cảm giác.

Mai thẫn thờ đi theo bóng ma thằng nhỏ, phải nói là bay mới đúng. Hai bóng ma bay lên boong tàu, từ ngày rời bến tới nay đây là lần đầu tiên Mai được nhìn thấy bầu trời bên ngoài Trời hôm nay tĩnh mịch quá, biển êm như tờ, đêm đen không ánh trăng, cả một màu đen ngòm chụp xuống như nuốt trửng lấy con tàu nhỏ bé. Ánh đèn yếu ớt chỉ chiếu sáng một góc tàu Theo như lời hồn ma của thằng nhỏ, nó tên là Dũng, kỳ này đi vượt biên chung với bà mẹ Dũng kể cho Mai nghe những gì đã xảy ra cho nó sau khi chết, nó đã tới một nơi thật đẹp đẽ, có ánh sáng muôn màu dẫn lối, nhưng vì nhớ mẹ quá, nó lại quay trở lạị Khi Mai bịnh, nó đã biết cô sẽ cũng như nó nên chờ cô cho có bạn. Ma cũng như người, cũng có ma ác, ma hiền. Dũng đi quanh tàu, chỉ cho Mai coi những con ma vất vưởng đây đó, những con ma đã cố định bám trụ với con tàu Thì ra đây không biết là lần thứ mấy, tàu được sửa sang lại để vượt biên, mấy lần trước tàu đã đến Mã Lai, Nam Dương, vì mối lợi vàng cây, chủ tàu đi đi về về để chở người như đi chợ, có đường giây sẵn nên lòng tham cứ thế tăng lên. Dũng chỉ tay vô hai lớp vách tàu:

-Chị biết không, nước uống được dấu trong đó mà ngoài này bà con bao nhiêu người chết khát…

Mai tức tối:

-Không thể như thế được, gia đình chị đang ở trên tàu, mẹ em cũng thế…

Dũng gật đầu:

-Em biết chứ nhưng họ đâu có thấy mình, hỏng chừng làm cho họ sợ nữa à.

-Ngày nào gia đình chị chưa đến được đất liền thì chị sẽ ở với họ, Mai cương quyết nói.

Lại một ngày trôi qua, rốt cuộc rồi thân xác Mai cũng đã nằm im dưới đáy biển, mọi thương tiếc đều phải dẹp đi để tranh đấu cho sự sống còn. Buổi tối hôm đó, Mai trở lại với Dũng, cô tỉ tê với thằng nhỏ, hy vọng của cô là cứu được mọi người trên tàu trước khi quá trễ. Dũng nghe theo cô, hai bóng ma hợp sức gây tiếng động trên tàu, nhưng bao nhiêu cố gắng đều vô hiệu, không một vật gì có thể di động được để gây sự chú ý, mọi người vẫn thản nhiên. Mai nghe thấy thằng Hùng khóc:

-Con đói và khát quá, ở nhà sướng hơn, tại sao mình lại đi làm chi hở bố ?

Bố Mai chỉ thở dài và im lặng. Mai biết ông đau đớn lắm, cô con gái mới mất, chỉ mới một ngày mà ông như già hẳn đi Mai xoa đầu Hùng, mái tóc nó bệt lại vì mồ hôi lâu ngày, cô nói như thì thầm:

-Tội nghiệp em tôi.

Mẹ Mai kéo áo chùi cặp mắt sưng đỏ, cả ngày bà khóc vì nhớ con, bà hỏi Sơn:

-Có xin được nước không cháu?

Sơn vừa ở trên boong tàu chạy xuống, anh ngồi dựa vô vách tàu chán nản, anh nói mà đôi chân mày cau lại:

-Rõ ràng là cháu biết tụi nó có dự trữ nước mà cứ đem phát nhỏ giọt như vầy hoài, thiệt là ác mà…

Bố Mai nghi ngờ hỏi:

-Sao cháu biết là họ dấu ? Mà dấu ở đâu?

-Thì lúc chuyển nước lên tàu, cháu ở đó mà, đủ cho mọi người uống trong vòng một tháng lận. Có điều cất dấu ở đâu thì cháu không biết. Hồi nãy cháu thấy có người uống nước tiểu vì khát quá, chịu không nổi.

Mẹ Mai than:

-Tình cảnh này thì mình chắc cũng phải như vậy thôi, cùng lắm thì mình theo con Mai luôn.

Mắt Sơn chớp chớp mau, anh ráng dằn lòng không để giọt nước mắt rơi xuống, anh không muốn ai nhìn thấy Anh thầm nghĩ chắc sẽ không bao giờ anh quên được Mai, Mai chết đi mang theo một nửa đời sống của anh. Sơn cảm thấy thù ghét biển cả, thù ghét con tàu, nơi đã cướp lấy sinh mạng của Mai Sự tức giận không nơi phát tiết, Sơn nắm chặt tay đấm mạnh vô vách tàu Bên cạnh Sơn, Mai và Dũng mừng rỡ, cùng nhau dùng sức xô đẩy mấy bình nước bên trong. Mai la lên:

-Anh Sơn, ráng lên, nước trong này nè, anh phải ráng lên, anh có nghe em nói không, anh Sơn?

Nếu có thần giao cách cảm thì chắc Sơn phải nghe tiếng của Mai, vì cô thấy Sơn sững người, anh xoa tay và ghé sát tai vô vách tàu, nghe ngóng. Anh hỏi thằng Hùng, sợ tai mình nghe lầm:

-Em có nghe thấy gì không? Hình như có ai gọi anh, có tiếng nước chảy?

Hùng kéo tay bố, sợ hãi nhìn Sơn:

-Anh ấy làm sao đó bố ơi …

Ông Nam, bố Mai, hỏi vội:

-Cháu có sao không? Khổ, tại sao lại tự hành hạ mình như thế?

Sơn xua tay, anh suy nghĩ thật nhanh, và nhẩy lên, đầu anh đụng trần tàu cái cốp nhưng anh không thấy đau, anh nói:

-Cháu tìm ra rồi

Ông Nam ngơ ngác:

-Tìm gì?…

-Nước đó bác, bác phụ cháu kiếm cái gì nặng một chút, để cháu thử.

Hai người lục lọi trong đống hành lý, hỏi mọi người bên cạnh, cuối cùng Sơn có được một cái chày giã cua (!) của bà cụ già gói chặt trong mấy lần vải Sơn dùng sức đập mạnh vô vách tàu, lớp gỗ nâu nứt ra một góc, để lộ những bình nước màu trắng đục bằng plastic được xếp hàng dài bên trong. Mọi người trong khoang tàu đều chú ý tới hành động của Sơn, khi thấy nước uống, ai nấy đều đồng loạt ồ lên, nhao nhao tháo gỡ, đập phá để thủ lấy mấy bình. Con tàu vẫn lắc lư trên sóng nước trong tiếng huyên náo của mọi người Vào lúc đó, có tiếng la của những người trên boong tàu chạy xuống, giành giật:

-Sắp tới Mã Lai rồi, xin bà con bình tĩnh, coi chừng hư tàu.

Mọi người không ai để ý đến những câu nói đã được lập đi lập lại hơn mấy ngày nay, ai cũng lo thủ thân, vách tàu cứ thế mà gỡ. Mai lại cuống quít nói:

-Được rồi, được rồi, gỡ nữa là nguy đó…

Bỗng con tàu vượt biên nghiêng hẳn qua một bên, có tiếng la nhốn nháo:

-Hình như tàu chìm, nước chảy bà con ơi …

Tiếng người la hét hoảng hốt lẫn với tiếng chửi thề, mấy đứa nhỏ trên tàu, kể cả mấy đứa em Mai sợ quá kêu khóc inh ỏi, bà mẹ Mai lo lắng nói với chồng:

-Thôi chết rồi, em và mấy đứa nhỏ đâu có biết bơi, mà làm sao bơi cho được? Tại sao mình lại xấu số như vầy, hu hu …

Vừa mếu máo bà lại nhớ tới Mai, Mai lúc này đang bay lên boong tàu với Dũng để xem tình hình Mai mừng rỡ nhận ra đất liền cách tàu không bao xa, nhưng nếu bây giờ tàu không di chuyển được, mọi người bắt buộc phải bơi vô Hòn đảo nhỏ không một ánh đèn cho thấy đó có thể là một hòn đảo hoang hay cũng có thể là người Mã Lai trên đảo không hoan nghênh dân tị nạn. Những bóng ma vất vưởng cũng nhảy nhót chập chờn trên con tàu không kém gì những người còn sống, chỉ vài giờ nữa thôi, nơi trú ẩn tạm thời của ma và người sẽ nằm dưới đáy biển.

Trong bóng đêm, Mai thấy ông chủ tàu và đám thanh niên đang lúi húi lôi ra hai chiếc bè cấp cứu nhỏ, họ gấp rút đẩy người nhà cùng những gói hành lý gói kỹ lên hai cái bè. Tài công thì biến đâu mất tiêu, không có ai ra dấu hiệu cầu cứu hay chớp đèn, dù sao tàu cũng không cần người lái nữa Mai nhận ra là đàn bà, con nít trên tàu nhiều quá, làm sao họ có thể bơi vô bờ được? Tàu vượt biên không bao giờ trang bị đầy đủ cho những trường hợp khẩn cấp như vầy, số phận mọi người sẽ ra sao, trong đó có gia đình Mai và mẹ của thằng Dũng? Mai hy vọng cô sẽ là con ma cuối cùng của tàu này, tàu VT268, một con tàu định mệnh.

Trong hầm tàu, số người biết bơi rất ít, trong đó có Sơn và ông Nam. Những lúc khẩn cấp đó, người ta lại có những sáng kiến rất là tuyệt vời để tìm đường sống, có người nói:

-Thay vì chết dưới nước, tại sao mình không hy sinh đổ nước trong bình nhựa ra để làm phao cho mọi người?

Ai nấy đều đồng ý dành hai bình cho mỗi đứa con nít, xé vải áo ra cột vô hai bên nách mỗi đứa Còn lại thì chia cho phụ nữ. Chuyện đời cũng nực cười, trước đây thì chết vì khát, bây giờ phải đổ đi Có người còn ráng uống thêm vài ngụm trước khi đổ, để lỡ có chết thì cũng không phải làm con ma khát (?!).

Đồ đạc nặng, kể cả cái chày giã cua (!), đều vứt lại trên tàu, bà Nam và ông Nam gói chặt những gì cần thiết vô người và chuẩn bị cho các con. Mai không giúp gì được cho bố mẹ, cô đành đứng chờ mọi người ở dưới nước. Từ khi chết đi, Mai không còn sợ nước biển nữa, nước đã thấm và hòa tan trong thân cô, cô là một phần của biển, biển man rợ và tàn bạo đối với con người, nhưng đối với cô và Dũng, biển là một người bạn không rời xa được.

Từng làn sóng người nhẩy xuống nước, hì hụp bơi, trong bóng đêm, con tàu càng lúc càng trở nên im lặng và nhỏ đi, chỉ có tiếng người gọi nhau ơi ới, con gọi mẹ, anh gọi em. Mai bay theo Sơn và ông Nam, lúc đó đang dìu hai đứa nhỏ, cô muốn mình là thần hộ mạng cho họ không để họ bị nguy hiểm. Nhìn từ xa, ai cũng tưởng con đường tới bờ sẽ ngắn lắm, không ngờ bơi mãi, bơi mãi vẫn chưa thấy tớị Trời gần sáng rồi mà Sơn có vẻ như đuối sức, chân anh đau nhói khi nhảy ra khỏi tàu, vướng sợi dây cáp, bây giờ bàn chân lại cong lại, anh hốt hoảng khi thấy mình bị vọp bẻ, chân không theo ý anh, đạp không nổi nữa Ông Nam và mọi người đã rời xa anh tiến dần về hướng đảo Sơn nghĩ thầm:

-Chẳng lẽ mình chết ở đây ? Có la lên cũng vậy thôi, làm sao bây giờ?

Giữa lúc đó, anh thấy mình nhẹ hẳn đi, như có ai nâng nhẹ và dìu anh bơi giữa dòng nước. Nhìn lại thì có một cô gái đang bơi bên cạnh, cô không nhìn anh mà quay mặt đi, tính hỏi thì miệng anh lại hớp phải nước biển mặn chát, tay cô gái cũng lạnh như nước biển, mềm oặt như không có xương nhưng lại kéo nổi Sơn và đứa nhỏ, thằng Hùng bên cạnh. Tới bờ, Sơn nhìn lại thì chỉ còn có anh và thằng Hùng, cô gái biến đâu mất tiêu, trên tay anh còn nắm mấy cọng rêu xanh đen. Cô gái đó chính là Mai, cô không dám cho Sơn nhìn mặt, khuôn mặt đã biến đổi của cô, cô muốn anh lúc nào cũng chỉ nhớ tới khuôn mặt của Mai khi còn sống.
111022kptauflyingdutchman11-300x258
Sau đó, mọi người, kể cả Sơn, bơi ra con tàu mấy lần để vớt những người còn lại trước khi tàu chìm hẳn. Cũng nhờ tàu chìm mà sau này chính phủ Mã Lai không thể đuổi dân tị nạn trở ra nữa, họ được yên ổn tại một trại tập trung để chờ ngày định cư Chủ tàu sau này nghe nói không biết có phải bị ma ám, người ếm hay không mà được bầu làm chúa đảo, ở mãi vẫn không có nước nào muốn nhận, sau này họ đã đổi quốc tịch làm dân Mã Lai Con tàu VT268 định mệnh thì nghe đồn còn vàng chôn giấu trên tàu rất nhiều, chủ tàu đã nhiều lần mướn người ra tìm kiếm nhưng không thành công, nó đã biến đi cùng với Mai, Dũng và những con ma khác.

 

Đăng nhận xét Blogger

 
Top